Có những ngày mà nỗi buồn cứ len lỏi trong từng hơi thở, trời không mây mà lòng u ám, bề bộn như bụi bám trên mái tôn theo ngày qua tháng không làm sao mà gột rửa. Như là chỉ cần một cơn mưa ghé ngang.
Có những ngày mỏi gối chùn chân trên con đường mòn mà lòng cứ mơ ước được chạy ngày vào cánh rừng bên cạnh mặc kệ rừng hoang hay thú dữ, gai góc hay độc địa, đơn giản là vì tất cả những thứ đó nó chân thật, chân thật đến mức ta có thể chết khi biết rõ chúng là gì. Thế mà rồi lại phải kiềm lòng để bước tiếp trên lối mòn mà cạm bẫy do người đi trước che chắn kỹ lưỡng cứ chực chờ.
Có những ngày ta mệt mỏi đến độ chỉ muốn ngủ một giấc thật dài bên một sườn dốc đầy hoa, hoang sơ và xa lạ. Để rồi bình minh hay hoàng hôn cũng tự do một mình.
Có những ngày giấc ngủ trưa mang theo một cơn ác mộng nhưng lại khiến ta day dứt như chưa bao giờ được thấy, tâm trạng ướt sũng như một chiếc giày đi mưa. Còn gì nữa hay là còn bao lâu nữa.
Có những ngày của tuổi thanh xuân trôi qua buồn tẻ trong mệt mỏi và chán nản như thế.
Thân gửi ta của những ngày hoang hoải, bề bộn trong lòng. Cố lên cậu nhóc, sắp tới rồi…
Leave a Reply